Sương Anh

Suy Tư...

Sẽ có lúc em đi không về nữa
Hỏi anh có buồn tưạ cửa ngóng trông
Có còn dành cho em một đoá hồng
Rực rỡ nhất cài trong tim anh đó?

 
Sẽ có lúc vườn nhà em bỏ ngõ
Nhện giăng đầy lối nhỏ cuả ngày xưa
Hỏi tim anh còn một chút chỗ thừa
Để mặc niệm nhớ về người em gái?

 
Sẽ có lúc em ra đi mãi mãi
Biết anh còn nhớ lại thuở ngày nao
Những đam mê êm ái và ngọt ngào
Tình trầm lặng êm đềm như dòng suối

 
Sẽ có lúc em biến thành cát bụi
Hoà tan vào trong gió núi mù sương
Nguyện cùng anh chia xẻ những dặm đường
Gian khó nhọc đầy đau thương nghiệt ngã

 
Sẽ có lúc em biến thành cây lá
Trước hiên nhà muà nắng Hạ gắt gay
Che hồn anh mát mẻ quên sầu đầy
Vui nhìn thấy anh say sưa hạnh phúc

 
Sẽ có lúc...và rồi sẽ có lúc...
Đừng buồn chi cho khổ cực tâm thân
Dẫu đi đâu hồn em cũng luôn gần
Khi anh buồn ân cần lời han hỏi

 
Sẽ có lúc em đành xin chịu tội
Bỏ ra đi không nói dù một câu
Để lại anh bao nhung nhớ thương sầu
Nhưng phận số em nào đâu biết trước!

 
Sương Anh

Được bạn: vdn 12.3.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Suy Tư..."